Thương trường là chiến trường" và giọt nước mắt của tôi
Tôi, một cô gái đã không còn trẻ để bước vào cuộc sống. Học xong đại học tôi ra trường làm nhiều công việc nhưng đều không liên quan đến ngành nghề mình chọn. Tôi đi làm nhưng luôn với tâm thế chán nản. Thế rồi một ngày, tôi tình cờ bước chân vào nghề môi giới bất động sản cứ như một cái duyên vậy.
Chỉ qua một vài băng rôn áp phích treo trên đường gần nhà đã khiến tôi tò mò và muốn được trải nghiệm. Tôi nhanh chóng liên hệ đến công ty bất động sản và xin làm nhân viên môi giới. Công ty chào đón tôi một cách nhiệt tình, tôi có một thời gian ngắn trau dồi các kiến thức cơ bản về công việc, tôi hào hứng học hỏi trên tinh thần rất nghiêm túc và cầu tiến.
Những ngày lên công ty, nhìn các anh chị môi giới bất động sản áo quần phẳng phiu, tươm tất, nước hoa thơm lừng tôi cứ mường tượng ra một công việc hào nhoáng dễ dàng mang lại thu nhập cao. Đa số các anh chị mà tôi sẽ gọi là đồng nghiệp đều sử dụng điện thoại đắt tiền, xe cộ đi lại rất sang trọng. Một đam mê về tiền bạc, một khát khao trỗi dậy trong tôi. Tôi cứ như một đứa trẻ ngủ mơ lạc vào khu rừng cổ tích đầy màu sắc.
Kết thúc khoá học cơ bản, tôi và vài người bạn cùng khoá bắt đầu thực hiện công việc của mình. Ai cũng hồ hởi tràn đầy hy vọng sẽ kiếm được nhiều khách hàng và sẽ giao dịch thành công thật nhiều "phi vụ".
Tôi bắt đầu dành mọi thời gian trong ngày để tìm kiếm khách hàng. Tôi đăng tin lên các trang web, lên trang cá nhân facebook, zalo để giới thiệu các căn hộ, các ô đất đến mọi người. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ mạng xã hội sẽ là một công cụ hỗ trợ cho việc kiếm tiền của mình.
Thế nhưng giờ đây, tôi tìm mọi cách để quảng bá, để chào mời miễn sao tìm được những khách hàng đang có nhu cầu mua và sử dụng. Chưa dừng tại đó, tôi còn in tờ rơi và thuê người đi phát trên các con phố. Thế rồi, những cuộc điện thoại đầu tiên của khách hàng cũng đã xuất hiện. Họ gọi cho tôi liên hệ và tôi lại lên lịch gặp họ trực tiếp để thuận tiện cho việc mua bán. Những lúc đó, niềm vui trong tôi xao xuyến rất khó tả nó giống như một cánh đồng khô cằn gặp đúng cơn mưa rào mùa hạ vậy. Một khát khao tìm kiếm được nhiều khách hàng khiến tôi năng động trông thấy.
Trước đây tôi vốn là người ít nói, khô khan vậy mà khi bén duyên với nghề tôi bỗng nói năng dễ nghe, nhẹ nhàng và luôn niềm nở. Sau những cuộc gặp gỡ, rất nhiều cuộc điện thoại, rất nhiều công sức cuối cùng tôi cũng chốt được Sale. Từ những cuộc giao dịch thành công, tôi đã thu về những khoản tiền không nhỏ. Tôi càng yêu nghề, hăng say cứ dốc hết sức trẻ vào công việc như một con thiêu thân.
Một lần, tôi đã mất rất nhiều công sức để có thể tiếp cận với một khách hàng đang có nhu cầu về nhà ở. Khách hàng là người luôn đi công tác xa, lúc vào Nam lúc ra Bắc nên tôi luôn phải bị động chờ lịch hẹn từ họ. Sau cuộc gặp trực tiếp và cho khách hàng xem những mẫu nhà cụ thể, khách hàng có vẻ ưng thuận, hỏi về giá cả cụ thể và hẹn sẽ liên hệ lại tôi sớm nhất. Tôi chắc mẩm họ sẽ chốt sale thôi.
Hôm đó tôi cũng có một cuộc hẹn với người bạn đồng nghiệp ở cùng công ty. Tôi và người bạn đó khá thân thiết trong những ngày đầu bỡ ngỡ lên công ty học tập. Mải cuộc vui, tôi buột miệng thật thà khoe vừa mới đi gặp khách hàng và khả năng họ sẽ mua căn hộ tôi giới thiệu khá cao. Thế nhưng sai lầm của tôi chính là lại đi nói rõ cả tên tuổi khách hàng của mình, bình thường điều đó có thể không ảnh hưởng gì đến công việc nhưng lần này khách hàng của tôi lại là một người có địa vị và rất nhiều người biết đến. Gặp gỡ bạn xong, tôi ra về và vẫn hí hửng nghĩ về việc lại sắp ký được một hợp đồng mới.
Đợi 1 ngày, 2 ngày không thấy động tĩnh gì bên phía người mua. Tôi chủ động liên hệ lại thì họ trả lời đã tìm được một căn hộ phù hợp hơn rồi. Tôi cảm thấy hụt hẫng và tiếc nuối, vậy là bao nhiêu công sức của mình không khác gì "dã tràng xe cát".
Thế nhưng khi tôi biết được người đồng nghiệp của mình đã giao dịch thành công với chính người khách đó thì tất cả dường như làm tôi sụp đổ. Sự thật thà của tôi chính là "miếng mồi béo bở" của người khác. Cô bạn mà tôi gọi là đồng nghiệp đã nhanh chóng liên hệ với người khách đó, bằng sự khéo léo trong ăn nói và cả sự hứa hẹn sẽ "cắt máu" trong khoản hoa hồng chia cho khách hàng, họ đã giật được khách hàng từ tay tôi một cách ngoạn mục. Không mất công sức, nhanh gọn mà lại thành công, người bạn thân đó đã dạy cho tôi một bài học xương máu " Thương trường là chiến trường", đừng bao giờ đặt niềm tin vào ai trong bất cứ cuộc tranh đua nào.
Sau cuộc mua bán thành công đấy, tôi và người bạn đã từng thân không còn giữ được mối quan hệ như xưa. Có thể họ sẽ cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng tôi không buồn vì sau vụ việc đó nó đã giúp tôi nhìn nhận ra ai là " bạn" và ai là "bè" của mình. Tin người quá đáng chính là một cái tội, giọt nước mắt tôi rơi vì những thành quả đáng lẽ là của mình lại bị người khác cướp đi một cách "trắng trợn". Và đó chính là giọt nước mắt đầu tiên của tôi khi mới bước chân vào nghề môi giới bất động sản "Dễ đi nhưng khó đến" này.
Các tin liên quan
Liên kết Website
Bất Động Sản Cá Nhân | Nhà Đất Bình Dương | Nhà Đất Thủ Dầu Một | Đo Đạc Bình Dương | Kiểm Tra Quy Hoạch | Pháp Lý Hành Chính | Thành Lập Doanh Nghiệp